1. Xưa nay, của tiền tan lâu sẽ hợp, hợp lâu sẽ tan.
Con người không thể sống mà thiếu tài sản đi kèm. Lịch sử
nhân loại là lịch sử giành giật, sở hữu tài sản.
Sau một thời gian dài làm ăn, thừa kế thì tài sản xã hội tập
trung trong tay một nhóm nhỏ. Đa phần còn lại không có gì để sống, bế tắt.
Khởi nghĩa là một lựa chọn. Khẩu hiệu ưa thích "cướp của
người giàu, chia cho dân nghèo". Robin Hood là một hình tượng anh hùng làm
thổn thức trái tim nhân loại.
Khởi nghĩa thành công sẽ lập ra một triều đại mới. Thủ lĩnh
khởi nghĩa luôn được xem như cứu tinh, như thánh nhân đối với triều đại đó. Nhà
giàu gặp nạn thì oán thán nhưng họ là số nhỏ. Tiếng ai oán của họ nhanh chóng bị
quên lãng, bị lờ đi trong tiếng tung hô.
Dưới trần gian, có nhiều thánh nhân được tung hô nhưng dưới mắt của Thượng đế, đó là tướng cướp kiểu Robin
Hood không hơn không kém.
Lịch sử nhân loại ngàn năm nay, cứ thế mà tiếp diễn: tan lâu
sẽ hợp, hợp lâu sẽ tan. Robin Hood muôn năm, Robin Hood sống mãi.
Có một điểm sáng: Tính đến thập niên 1950 tại miền Nam Việt
Nam thì tình hình sở hữu ruộng đất có nhiều chênh lệch: 2,5% đại điền chủ sở hữu
45% tổng số ruộng trong khi 73% tiểu điền chủ chia nhau 15%.
Tại đây người ta làm một cuộc cách mạng cũng theo kiểu Robin
Hood như trên nhưng nhân văn hơn.
Với quyền lực trong tay, tổng thống qui định hạn điền: Địa
chủ (nhà giàu) sở hữu tối đa Xha, phần còn lại nhà nước trưng mua với giá Y, trả
trong Z năm. Phần trưng mua này, nhà nước bán lại cho người không ruộng với giá
theo qui định, trả dần qua thuế trong một số năm.
Ví dụ, một đại địa chủ có 1.000ha, thì chỉ được giữ lại
200ha, nhà nước trưng mua 800ha. Sau đó bán lại cho 800 tá điền. Tá điền sẽ trả
nợ dần cho nhà nước qua thuế và nhà nước trả nợ dần cho địa chủ.
Địa chủ được ghi ơn.
Tài sản trong xã hội được phân phối lại, mọi người đều vui vẻ.
Tình người, tình dân tộc được phát huy.
Ôn cố để tri tân.